Hơn 1 tuần ở Mỹ. Dẫn anh đến đây cảm giác những ký ức ngày xưa ngủ ngoan hơn, giờ đây có thêm những lớp ký ức mới. Mọi thứ vẫn thế, cỏ vẫn xanh bên những căn nhà sinh viên xinh xinh. Catch up với Paul và Bô, bọn này kể chương trình ngày xưa bọn mình có 43 đứa sang mà năm nay chỉ còn 17. Học phí tăng, cắt học bổng 8K, thế nên chắc ít người kham được hơn.
CSU mở rộng khuôn viên xây thêm nhiều công trình, trong đó có hai cái mình chú ý nhất là CSU Health and Medical center to như cái bệnh viện Hà Nội và sân vận động tai tiếng nằm ngay giữa campus, dự là sẽ gây ra tắc đường, thiếu chỗ đỗ xe, rồi thiên hạ không được tailgating uống bia trước giờ khai mạc. Dân Mỹ cuồng football tợn. Hẳn trường cũng đầu tư thêm cho bộ môn này, kéo thêm sinh viên, tăng ranking. Sân vận động ngốn đến 120 triệu đô để xây dựng, lấy tiền từ quỹ của trường và raise fund 50 triệu đô. Fund không đủ nên phải đi vay, và sẽ lấy doanh thu từ việc hoạt động của sân để bù vào.
Theo như Rachael thì hẳn là trường muốn phát triển thêm về mảng football và được biết đến như một trường mạnh về engineering. Hiện ở CSU đã có BioMARC chuyên nghiên cứu về virus khá là mạnh. Trước Obama định đóng cửa chỗ này rồi nghĩ sao phút cuối lại rót thêm tiền vào phát triển, thế là cả nhà đều vui. Chỗ này góp phần nghiên cứu về virus Zika tai tiếng một thời.
Ngày đầu tiên đến 2am bọn mình vật vờ ở sân bay Denver, 4:30am mới lên được shuttle bus và 6:00 sáng thì về đến đây lúc bình minh vừa ló rạng. Rachael ra mở cửa bảo đêm không ngủ được vì excited sắp được gặp mình. Nhà của Rachael số 2K cơ bản cũng giống căn nhà của bọn mình trước kia.
Bọn mình ở phòng Mikayel. Mikayel đã lớn rồi, năm nay lên lớp 6. Trước cậu bé học ở đây, trong tuần ở với mom, cuối tuần ở với dad, nhưng giờ thì ngược lại. Mikayel học ở Evergreen, gần Denver nên trong tuần ở với bố và cuối tuần mới về. Căn phòng của cậu bé đúng phòng con trai, có bộ figure Lord of the Rings, khủng long, rồng, DVD phim, poster Pikachu, mấy bức tranh bạn vẽ tặng, cúp Reading, một tấm tranh cắt dán lớn trông rất thú vị.
Rachael kể Mikayel có rất nhiều experience hè này, thiết kế mô hình trò chơi gì đó rất to nên mẹ cậu không thể cho vừa phòng, chế tạo robot đơn giản. Trẻ con Tây sao mà thích. Nhớ Mikayel, cậu bé rất dễ thương, ngọt ngào và rất ngoan. Bọn mình không gặp được vì cuối tuần Mikayel đi xem game tournament gì đó với bố và vì đi xe khá tốn thời gian nên không bõ công đi, trong khi ở Foco mình còn bạn bè chưa gặp. Mình có nói chuyện với cậu bé qua điện thoại và giọng cậu hơi buồn khi mình nói không thể gặp cậu kịp vì không đủ thời gian.
Ngày đầu chủ yếu là ngủ, thăm CSU và catch up với Paul và Bô. Thoả giấc mơ có ảnh cầu hôn ở The Oval. Trường thật rộng, mình chưa bao giờ đi hết campus. Vì ngoài campus chính còn có mấy campus ở ngoài nữa. Trong trường cũng đã rất là lớn rồi. Anh bảo trường nào ở Mỹ cũng to thế này á? Có trường to hơn ý chứ, nhưng thường trường công, trường của state thì diện tích lớn như vậy.
CSU không chỉ đập đi xây lại mà còn mua thêm đất bên ngoài. Buổi sáng Rae dẫn mình đi ăn sáng một bữa no nê xinh đẹp ở Butters một khu đi qua Road34. Rae bảo khu này sẽ sớm bị tear down vào tháng 10 để xây thêm, uhm, hình như là dorm. Nên bọn mình có thể mua manga với giá 5$/quyển ở một tiệm DVD cạnh đó. Đối diện khu này cũng nhìn thấy một đường đi ngầm cũng đang được thi công. Rae có phàn nàn về chuyện giá nhà và giá parking đã tăng trong vòng 3 năm chị ở đây.
Rae sẽ bảo vệ luận án vào mùa xuân năm sau. Tổng cộng mất 7 năm để hoàn thành PhD. Từ một bachelor Psychology, li dị chồng, nuôi con và trở thành một Biomedical PhD là một con đường dài và đầy vất vả. Rae đến từ Virginia. Rae kể mình là người đầu tiên trong nhà đi học đại học nên cũng không có ai advise khi chị đi học. Chị nghĩ mình không giỏi toán nên đã chọn Psycho, vì nghĩ toán là môn cần có khả năng tự nhiên. Cuối cùng Rae đã dấn thân vào ngành này, mất mấy năm hoàn thành các môn về toán lý hoá để đủ điều kiện làm PhD. (Mình từng được Rae dẫn đi xem phòng lab hồi còn đi học).
Rae kể chị luôn nghĩ mình kém hơn mọi người nên luôn cố gắng và chăm chỉ hơn. Nhưng kết quả thì tuyệt vời. Rae từng kể về điểm số ở trường và mình thấy rất amazing vì thực sự ngành đó thật không dễ chút nào. Rae nói khi nào tốt nghiệp thật muốn thuê một chiếc limosine đi đến graduation ceremony và bước ra như một nữ hoàng. Mày hãy đến graduation ceremony và đám cưới của tao và John nhé. Ngày xưa tốt nghiệp ở xa nên chị không mời bố mẹ đến, cũng không muốn thuê cap và gown nhưng lần này nhất định sẽ thuê để celebrate bao cố gắng những năm qua. That’s worth it.
Kể chuyện này lại nhớ năm ấy mình tốt nghiệp, có 2 ceremony, một là của chương trình ở Hilton Hotel, một là của trường ở Moby Arena. Rae đến cả hai. Ở Hilton có Rae, John, Darin và Mikayel. Lúc đọc tên từng người bước lên, đến khi mình lên Rae hú hét cổ vũ làm mấy người rất ngạc nhiên, nhưng mà đó mới đúng là American style haha. Chị cũng hút hét lần nữa ở Moby Arena nhưng nhầm với Thảo Nông con bé có tên gần như giống hệt mình. Ôi ngày đó, hơn 2 năm rồi. Những ngày đi học. Ký ức cứ mãi xanh tươi như màu xanh của cây và màu nắng Foco.