Có những cuộc gặp gỡ do hẹn gặp, nhưng có những cuộc gặp gỡ tình cờ không dưng lại đến. Mà cũng đâu phải cứ hẹn là gặp, có khi hẹn còn chẳng gặp được nhau, thế thì chắc là một điều gì đó trong mình đã tìm thấy một điều gì đó trong người kia để tạo nên nhân duyên giữa người và người.
Lâu rồi mình không viết, vì cảm thấy bản thân không còn gì mới, vì dường như sau cái lần mình vỡ vụn ấy mình vẫn chưa bao giờ lành lại hoàn toàn. Mình đã đi tìm một lý giải phù hợp, cố gắng chắp vá lại ghép lại thành một cái tôi tàm tạm đủ dùng, che đậy tạm cái con người yếu đuối và rỗng tuếch bên trong. Mình cười nhưng không thực sự vui, mình tìm nhưng không cố gắng hiểu, mình với tới nhưng không biết với tới điều gì. Mình xây quanh mình những thứ cũng tàm tạm y hệt, để tỏ ra là mình ổn.
Nhưng mà đúng như một vài lần cũng từng xuất hiện trong cuộc đời mình trước đó, mình chán ngấy bản thân đến nỗi không thể chịu được nữa. Như cái thời mình 59kg và mình tập PIIT 30 phút mỗi ngày, vì mình phải thay đổi, vì không thay đổi thì mình sẽ dừng ở đây mãi mãi thất bại, mãi mãi vô dụng. Và mình đã vượt qua để làm lại với một tâm thế khác, để tìm được một nơi làm việc mình đã thực sự hạnh phúc và cảm thấy ý nghĩa, gặp người cần gặp, làm điều cần làm.
Mình nhớ là mình đã từng rất vui. Vì khi nhìn lại, mình nhớ sự rạng rỡ và niềm vui thuần khiết mình đã có đã tỏa sáng lấp lánh và ấm áp thế nào.
Và mình biết mình đã khác, khi mình gặp lại những người bạn cũ, và mình lạc ra khỏi câu chuyện. Không phải vì mình trưởng thành chậm hơn mọi người vì mình đã time skip 3 năm ở nhà, không phải vì các bạn ở những vị trí cao hơn, mà vì mình đã mất kết nối với mọi người, và sâu xa là với chính mình.
Thôi đọc sách, thôi nấu ăn, thôi dừng lại chỉ để dành cho những điều vu vơ nhảm nhí, mình nghĩ về công việc nhưng chính điều đó cũng giết chết công việc của mình, vì khi ta lạc lối mà cứ chăm chăm đi mãi, thì ta cứ đi lạc ngày một xa.
Hôm đó mình hẹn gặp chị Tr, là Tết, mà trong lòng mình, chán, chán cùng cực.
Và rồi mình đã hẹn được chị Tr vào đúng ngày mà mình gặp được chị VA.
.
Căn nhà ở phố Kim Đồng là một nơi ngoài bán kính đi làm của mình. Vừa đến cửa đã có mùi ngọt của nguyên liệu làm bánh, nguyên liệu cao cấo nha. Mình nhìn quanh và tò mò vì ở đây không có vẻ gì là có cửa hàng bánh xịn như thế. Đến khi cửa mở mình mới nhớ ra à nó là xưởng của Th nữa, mùi hương quen của những loại bánh mình đã từng mua kha khá nhiều lần và thường xuyên wow vì đó là một trải nghiệm rất khác.
Studio của chị Tr trên tầng 4, có một cái gương rất to và đẹp dựng nghiêng, gương bình thường mà mình thấy ở hàng quần áo là mình thấy giảm độ uy tín – 1/2 do nó khá ảo =)) Kệ giày có những đôi giày sắc nét, giá treo quần áo, bàn làm việc, bộ sofa đỏ chính giữa hứa hẹn sự êm ái và thân thiện.
Thứ đầu tiên mình nhận được là một cái ôm.
Cảm giác đầu tiên mình nhận thấy là được trở về, và gặp lại hai người quen từ rất lâu.
Vì mình theo dõi chị Tr cũng khá lâu, từ khi viết sách, từ thời anh chị có đám cưới, blog đôi, có con, làm Th, mở khóa học, rồi trực tiếp làm quần áo. Mình chỉ là người theo dõi lâu nhâu, nhưng cảm thấy đã ở cạnh và đã biết từ rất lâu rồi. Nữa là chị Tr ít làm màu, kiểu người mà ai cũng biết nhưng cũng hay post nhảm nhí và dám nói bậy =)) Kiểu chị hàng xóm nhà bên :)) Chị VA thì là một trong những người mặc MG đẹp nhất, hay được biết đến là nàng thơ MG. Nhìn chị thơ thật, có nét trẻ trung nhưng vẫn trưởng thành, sang trọng nhưng không xa cách.
Không quen nhưng lại là biết nhau như đã từ lâu.
Thế rồi chuyện bắt đầu, đó là chị VA thử xong, chị Trầm lên đồ cho mình thử mấy bộ basic. Mà chị tháo cái khuy cổ thấp, là mình bảo chị ơi em không dám :)) Sau vài lần thì các chị đã ngay lập tức sense được vấn đề của cái con bé tuổi còn trẻ nhưng tâm hồn Đức Mẹ Đồng Trinh này nó lại không chỉ là thời trang mà nó là cái mindset =))
Thế là chắc cũng có một trên đời, đi thử quần áo nhưng lại được educate về tâm thế :))))
Thế nào mà các chị tôi nói nhiều điều mà cái điều lại chạm đến tôi là cái vết thương lòng xưa kia. Thế là lại rơm rớm, lại tức, lại ức. Rồi phản ứng dây chuyện là chị Tr tôi mới kể lại chuyện cuộc đời giữa lằn ranh yang hồ và trí thức, và chị VA mới dốc bầu tâm sự rằng tại sao chị lại ở đây và lại là chị của ngày hôm nay. Nó là nhẫn nhịn, là chịu đựng, là đặt mình xuống nên quên mất mình là ai và mình xứng đáng với những điều gì.
Và đó là một cuộc trò chuyện rất khác, vì nó không phải là một vài lời khuyên và sự cảm thông khơi khơi khi người ta kể cho người qua đường nghe những câu chuyện đời.
Nó là những chặng trong cuộc đời mà các chị ấy đã trải qua, là uất ức, khó khăn, nhưng mặt khác lại là niềm tin vào những điều tốt đẹp và tình yêu, niềm tin vào bản thân và sự mạnh mẽ của nữ tính.
Đập vào mình như những quả bom thả vào mặt hồ lãnh đạm.
Nhìn thấy mình phần nào trong các chị.
Em đang đánh mất mình, và có thể em cũng sẽ tốt lên hoặc sẽ đánh mất mình mãi mãi
Những lời nhận xét đi thẳng vào tim, những lời chưa ai nói về cái điều tôi âm thầm cảm thấy mà chẳng thể gọi thành tên.
Em đã đặt nhu cầu của những người khác lên trên mình quá lâu mà quên mất cần phải trân trọng và yêu thương bản thân mình.
Nếu em cứ sống vì cái nhìn của người khác thì thực ra mọi người cũng chẳng thích em đâu, mà còn coi thường và điều khiển theo ý họ. Làm cái gì em cho là đúng và để mọi người phải follow mình. Hồi chị làm chị cũng khác mọi người nhưng chị không sợ vì chị làm được tốt việc của chị, vả lại những người ấy có cho mình tiền đâu mà phải sợ họ đánh giá.
Em phải mạnh mẽ lên.
Nhưng rồi cũng chính là chị, đã nói với tôi khoảng thời gian em ở nhà ấy không lãng phí đâu, em đã cho con em một khoảng thời gian tốt nhất mà em có thể, chỉ là giờ phải nỗ lực và cố gắng nhiều hơn.
Em có thể áp dụng me-time, 15p hay 30p cũng được, miễn là làm điều mình thích dù có khi chỉ là đọc sách, xem phim. Khoảng thời gian chỉ dành cho chính mình. Viết nhật ký. Thực hành biết ơn.
Ôi bảo sao mà mất kết nối, vì cứ ép mình phải đọc cái có ích, xem cái ý nghĩa, đến còn quên mình thích làm gì mình yêu điều gì và mình là ai nếu không chỉ là định danh là mẹ, là vợ, là công việc.
Lạc quan, vì mỗi khi khó khăn chị lại không nghĩ đấy là khó khăn, mà tự tin là mình có thể tìm được cách giải quyết.
Thực ra không có đúng sai tuyệt đối, chỉ là mình chọn tin điều gì và điều đó làm cho mình tốt hơn.
Thế giới này thực ra vừa vặn với niềm tin của em.
Khi em nói em lấy chồng vì chỉ cần người bạn ở chung nhà chia tiền nhà và chị bảo tại sao lại phải sống chán như thế. Tại sao chồng em không thể trở thành người thú vị hơn, và em cũng trở thành người thú vị hơn.
Có lẽ là nằm ở điều mình tin, và điều mình muốn.
Mình muốn một điều nhạt nhẽo và mình có được nó.
Và mình chưa bao giờ tự hỏi tại sao mình lại không sống thú vị hơn.
Mình thỏa hiệp, thay vì nói ra một cách chín chắn tại sao mình tin vào điều mình tin.
Biết mình muốn gì.
Biến cố ấy giúp chị nhận ra giá trị của mình ở đâu, và mình xứng đáng với những gì.
.
Chuyện bắt đầu từ việc thả một chiếc khuy áo, để nhận ra mình đang tù túng đến đâu, đang gọt mình cho vừa thay vì sống như mình muốn.
Là một niềm vui, là trở thành một niềm vui trong cuộc đời này.
Là yêu nhau thuần khiết, thay vì mong đợi người khác phải theo ý mình.
Chị hay nói với con chị là con là con của mẹ nên dù con ngoan hay hư mẹ vẫn luôn luôn yêu con, chỉ là nếu con làm những điều tốt thì mẹ sẽ rất hạnh phúc, còn nếu con làm điều xấu thì mẹ sẽ rất đau khổ.
Chị trở thành niềm vui của con, và con là niềm vui của chị, chỉ là như thế.
Con cái nhìn mình để trở thành người con muốn. Nếu mình chăm chỉ thì con sẽ như vậy.
Nhưng cũng có lúc con cần biết là mẹ cũng mệt, cũng buồn, cũng giận chứ không phải mẹ lúc nào cũng vui vẻ và ở đây để phục vụ con. Hãy nói cho con biết cảm xúc của mình chứ đừng âm thầm gánh hết, để rồi con mình chẳng biết gì.
.
Chúng tôi tìm đến một thương hiệu may đo.
Khi nào thì người ta dùng đồ may đo, nếu không phải đã đến lúc tìm kiếm những điều vừa vặn tuyệt đối. Tôi cần điều vừa vặn với chính tôi chứ không phải tiêu chuẩn chung chung của mọi người.
Tôi có thể sống một cuộc sống rất khác, mạo hiểm hơn, phải nỗ lực hơn và cũng thú vị hơn.
.
Điều cuối cùng hôm nay chị VA có nhắn:
Hãy trân trọng và yêu thương bản thân mình nhé.